Tôi cùng với Vương béo sờ soạng trong bóng đêm, vội vàng chạy về trong nhà của hắn.

Lúc này, bên trong thôn nhỏ yên tĩnh, đều là tiếng ồn ào, tiếng khóc, tiếng la, tiếng kêu nối liền một mảnh, trong nhà của Vương béo đèn đuốc sáng trưng, rất nhiều người đều vây quanh ở bên trong sân, vừa với đầu vào trong hỏi thăm tình hình, vừa mồm năm miệng mười bàn tán sôi nổi.

Tôi và Vương béo tách đám người ra, chạy vào trong, má ơi, trong sân đều là người, hình như tôi cũng biết vài người trong đó, nhưng mà tôi cũng không có tâm trạng chào hỏi nói chuyện với bọn họ, trực tiếp đi vào bên trong phòng, lập tức nhìn thấy mấy bà con họ hàng nhà Vương béo đang ở nơi này kêu trời khóc đất, hai người phụ nữ trung niên ghé vào bên mép giường, khóc giống như trời sụp, bên cạnh còn có một người phụ nữ hơi trẻ tuổi một chút, trong ngực ôm một đứa bé, cũng không ngừng nức nở, mặt đầy đau đớn.

Ba của Vương béo đứng ở bên cạnh, thấy Vương béo và tôi đã trở về, vội vã đi lên, mặt mày đau khổ nói:

- Thật tốt quá, cháu trai nhà họ Hàn, cháu đúng là về thật rồi, mau xem thằng hai nhà chú nó một chút đi, nó sắp không chịu nổi rồi...

Tôi vừa nghe như vậy, người hình như vẫn chưa tắt thở, vội vã đi qua đó, lại thấy hai người phụ nữ kia vẫn còn ngồi khóc, khóc tới người ta phát phiền, hơn nữa người cũng sắp nằm nhoài lên người Vương lão đại rồi.

- Hai người nhanh đứng dậy đi, người còn chưa có tắt thở, khóc cái gì mà khóc, người ta chưa chết cũng bị mấy người khóc tới chết.

Tôi tức giận nói, cha của Vương béo nhanh chóng kéo hai người phụ nữ này ra, tôi nhìn thoáng qua, một người hình như là mẹ của Vương béo, một người thì là chị của hắn ta.

Không cần phải nói, đứng ở bên cạnh ôm đứa bé khóc chắc chắn là vợ còn của Vương đại ca rồi, tôi than thầm một hơi, đi tới, cúi đầu nhìn xem, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Vương đại ca đang nằm ở trên giường này, sắc mặt vàng như nến, vẻ mặt thống khổ, cau mày, môi xanh tím nứt nẻ, thân thể khô gầy như một khúc cây, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, nhìn sơ qua giống hệt như cương thi làm cho người ta sợ hãi, mà chuyện đáng sợ hơn là, lúc này Vương đại ca lại đang mở một con mắt, con còn lại nhắm chặt, lúc này, ở con mắt đang trợn trừng kia đồng tử đang dần dần dãn rộng, bên trong không ngờ lại đỏ như máu, trong cổ họng kêu hồng hộc, nhìn như sắp sửa nuốt hơi tắt thở.

Cái này... tôi nhíu nhíu mày, người này xem ra là đã chết hơn phân nửa, chỉ còn sót lại một hơi cuối cùng, nếu như muốn cứu anh ta về, chỉ sợ không phải chuyện tôi có thể làm được.

Tôi nghĩ nghĩ, bây giờ cũng chỉ có một cách duy nhất, đó chính là tạm thời phong bế hồn phách của anh ta, hồn phách li thể này, cho dù có chết, chỉ cần không rời khỏi thân thể, ít ra còn có thể chịu được hai ngày.

Vì vậy tôi lập tức lấy ngân châm ra, không chút do dự lựa chọn Định Hồn Châm, dùng một tay cầm, hơi suy nghĩ một lát, trực tiếp hạ chậm thẳng vào Cung Nê Hoàn trên đỉnh đầu của anh ta.

Lúc này anh ta đã sắp tắt thở, hồn phách đều tập trung ở Cung Nê Hoàn, chỉ chờ từ đỉnh đầu lao ra khỏi thân thể, lập tức chạy xuống địa phủ báo danh, cho nên, bây giờ mà đi đâm vào các huyệt đạo khác chẳng hạn như Thần Môn, Đại Lăng này nọ, đoán chừng cũng không có hiệu quả gì, chỉ có Cung Nê Hoàn là gọn gàng sạch sẽ nhất.

Ngân châm đâm vào đỉnh đầu, tất cả mọi người ở bên cạnh đều không dám phát ra tiếng động, tôi cũng rất là khẩn trường, rốt cuộc thì loại chuyện cứu người này tôi cũng chưa làm qua bao nhiêu lần. Cũng may lần này Vương đại ca cũng đã giống hệt như người chết, không có chút phản ứng nào, tôi vô cùng thuận lợi đâm Định Hồn Châm vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu của anh ta vào sâu chừng ba cm thì lập tức ngừng lại, quay đầu xem đôi mắt của anh ra, tuy rằng vẫn là bộ dáng nửa chết nửa sống, nhưng mà đồng tử đang từ tử giãn nở đã có một chút phản ứng rồi.

Tôi nhẹ nhàng thở phào, nhưng mà cũng không có rút cây Định Hồn Châm kia ra, bây giờ tôi coi như là đang cưỡng ép nhốt hồn phách của anh ta lại, nếu như rút ra, chỉ sợ sẽ tắt thở ngay lập tức.

- Được rồi, anh ta chắc là còn có thể kiên trì thêm một ngày nữa, nhưng mà cũng chỉ có thể tạm thời treo một hơi, vẫn còn chưa xong được. Bây giờ có ai có thể nói cho tôi biết, tại sao anh ta lại thành cái dạng này không, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Tôi vừa hỏi như vậy, cả nhà đều im lặng lại, giống như có chút khó xử, tôi nhìn thấy một đống hàng xóm ở ngoài sân, đi ra ngoài phất tay nói:

- Đã không có việc gì nữa rồi, mọi người ai không có liên quan thì đều về nhà hết đi, nên đi ngủ thì ngủ, nên ru con thì ru con, cái này cũng chả phải chuyện gì hay mà xem, đợi lát nữa có khí tai họa bay ra, người nào đụng phải là người đó xui xẻo.

Có lẽ một câu cuối cùng của tôi có tác dụng, mọi người rất nhanh đã tản đi hết, bởi vì cái khí tai họa này ai cũng không thể đụng vào, có thể nói là người đụng người chết, thú chạm thú vong, đụng đến trên cây, cành lá cũng sẽ khô rụng.

Cái gì gọi là khí tai họa chữ? Thật ra chính là một hơi thở cuối cùng của người chết thở ra, cũng có thể gọi là phạm hơi, hà hơi, cái hơi thở này cũng không phải là chuyện đùa, phong thủy tiên sinh gọi nó là “tai họa”, Mặt tông Tây Tạng lại gọi nó là “tử khí”, hơi thở này thổi lên trên người của ai, người đó sẽ chết.

Cho nên, khi nhà ai có người chuẩn bị qua đời, muốn đi qua xem náo nhiệt, cái cách nào phạm hơi này cũng có chia ra thành nội hơi và ngoại hơi, nội hơi là xông vào người trong nhà, ngoại hơi chính là những người khác, đôi khi là hơi trúng một người, có khi lại hơi hết cả nhà, vô cùng lợi hại.

Thật ra, cũng không phải là mọi người sai khi chết đi đều sẽ có một ngụm khí tai họa này, nếu nói kiểu bình thường thì chết không rõ ràng, chết không cam lòng, hoặc là chết thật thảm, trong lòng có oán khí mới có thể hình thành khí tai họa, giống như là Vương đại ca vâyh, nếu như mà chết thật, chắc chắn sẽ thở ra khí tai họa, người nào đụng trúng người đó xui xẻo.

Những người này đều đã chạy, tôi quay trở về trong phòng nói với cha của Vương béo,

- Bây giờ không sao rồi, đóng cửa lại đều là người nhà của mình, có việc gì thì cứ việc nói đi.

Ông ấy nhìn con trai lớn nửa sống nửa chết thở dài nói:

- Chuyện này cũng không biết là làm sao nữa, trong nhà cứ một người nối tiếp một người, cháu trai à, cháu muốn hỏi chú làm sao, tôi thật đúng là khó mà nói được, nhưng mà, lúc trước đã từng tìm người xem qua, vị tiên sinh kia có nói, đây là đụng trúng tổ tiên nhà chú, nhưng mà chú lại cảm thấy, nếu mà là tổ tiên trong nhà, vậy thì cũng đều là người một nhà, chúng ta cũng đều là con cháu đời sau của họ, có chuyện gì ghê gớm đến mức phải giết chết hết người nhà của mình chứ? Cháu nói thử coi, chuyện này có thể sao?

Tôi nghĩ nghĩ nói:

- Chú Vương, chú đừng nói thật ra loại chuyện này cũng là có khả năng, đừng có thấy tổ tiên trong nhà thì là tổ tông, chỉ là cách biệt âm dương, tình cảm đời này cũng coi như hết, nếu như mà mấy chú thật sự có làm sai chỗ nào, chọc đến tổ tiên tức giận, chẳng hạn như làm cho bọn họ ở dưới âm phủ cũng không được yên bình, không có cách nào đầu thai chuyển thế. Vậy chắc chắn là sẽ trở về kiếm chuyện với nhà mấy chú đó.”

Ông ta mặt ủ mày ê nói:

- Vậy cháu nói coi, bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Thằng hai nhà chú có còn cứu được nữa hay không? Haizz, tổ tông tổ tiên này cũng thật là, muốn kiếm chuyện thì cứ đi tìm chú, dày vò mấy đứa cháu đời sau làm gì chứ, vậy còn không bằng để cho chú chết nha...

Hai người phụ nữ đứng bên cạnh vừa nghe ông ấy nói như vậy, lập tức nhào lên người Vương đại ca, người xô người kéo, nhếch miệng lên chuẩn bị gào khóc, tôi vội vàng chặn lại:

- Đừng khóc, bác gái chị hai à, nhất định đừng có khóc, thím phải biết là một người đang trong lúc hấp hối sắp chết, nếu như trong nhà có người khóc lớn, như vậy có nghĩa là đang nói với người đó, ngươi đã chết rồi, như vậy cho dù người đó vẫn chưa chết nhưng mà lại nghĩ rằng mình đã chết, tự mình từ bỏ, vậy cho dù có là thần tiên hạ phàm cũng không cứu được nữa.

Cha của Vương béo nhảy qua một tay một người kéo bọn họ dậy, hùng hùng hổ hổ nói:

- Khóc, khóc con khỉ khô, có thể khóc đến làm cho con trai sống lại không? Nghe cháu trai, đừng có mà khóc tang nữa!

Tôi lắc lắc đầu nói:

- Đây cũng là chuyện bình thường, cũng không thể trách hai người bọn họ, bây giờ mọi người nhất định đừng có đụng vào anh ấy, cũng nhất định không được ồn ào, để cho hồn phách của anh ấy yên tĩnh lại, có đôi khi sẽ xuất hiện kỳ tích. Nếu như mọi người thật sự muốn kêu khóc, cũng đừng có kêu khóc theo cái kiểu này, trực tiếp kêu gọi anh ấy về đây, nói cho anh ấy nghe vài chuyện trong nhà, nói chuyện mà anh ấy nhớ mong, để anh ấy không nỡ rời đi, nói không chừng còn có thể sống lại.

Mẹ của Vương béo ngơ ngẩn nói:

- Vậy, vậy lỡ như tắt thở rồi thì sao, cũng kêu như vậy hả? Lỡ như nó không đi nữa thì làm sao...

Tôi hiểu ra ý của thím ấy, dở khóc dở cười mà nói:

- Nếu như anh ấy thật sự đã tắt thở, vậy thì cũng cố gắng đừng có khóc, khóc thảm quá sẽ quấy nhiễu vong linh, làm cho anh ấy không yên tâm rời đi, càng không được lôi lôi kéo kéo, như vậy sẽ càng tăng thêm sự đau đớn khi linh hồn thoát khỏi thể xác mà thôi, đến khi đó, nên nói cho anh ấy biết, chuyện trong nhà cũng không cần anh ấy phải bận tâm nữa, yên tâm mà lên đường cho tốt, như vậy thì anh ấy mới có thể yên tâm rời đi. Còn nữa, lúc trong nhà chuẩn bị có người qua đời, đừng để cho con nít ở bên cạnh, con nít đều có linh tính, có thể nhìn thấy vong hồn rời khỏi thân thể, không tốt cho em bé.

- Vậy bây giờ... chúng ta phải khóc, hay là kêu, hay là phải làm gì đây?

Chị của Vương béo cũng bị lời nói của tôi hù họa, mặt mày ngơ ngác hỏi tôi.

Tôi vẫy vẫy tay nói:

- Không cần phải làm chuyện gì hết, để cho anh ấy yên lặng đợi một mình, nếu như có thể chịu đựng được hết buổi tối ngày hôm nay, sáng ngày mai, mọi người dẫn tôi đi đến phần mộ đất để tôi nhìn thử xem chỗ nào đã xảy ra vấn đề/

Tạm thời cũng chỉ có thể như vậy, ông nội hành tẩu trong giang hồ cả đời, âm dương ngũ hành, trung y châm cứu, có thể nói là thứ gì cũng am hiểu, thật sự giỏi hơn con gà mờ là tôi gấp trăm lần, tôi tin chắc rằng nếu như có ông nội ở đây, ông chắc chắn sẽ xử lý tốt hơn nhiều, nhưng mà không có cách nào, ông nội đi sớm, bản lĩnh của ông tôi còn chưa học được một phần mười, bây giờ cũng chỉ đành không trâu bắt chó đi cày, đi bước nào tính bước đó vậy.

Vương béo dứt khoát bảo tôi ở lại nhà của hắn, có chuyện gì cũng tiện hơn, nhưng mà tôi nghĩ nghĩ một hồi vẫn quyết định đi về nhà mình, nếu như Vương đại ca ngay cả một buổi tối hôm nay cũng không chịu đựng nổi, vậy có nghĩa là quỷ vô thường đã đến đòi mạng, tôi cũng không thể làm gì hơn, nếu như ngày mai mà anh ta vẫn còn giữ trạng thái này, vậy cũng có nghĩa là có thể cứu chữa.

Vương béo bất đắc dĩ, định đưa tôi về nhà, tôi cũng từ chối, nói với hắn,

- Nửa đêm nửa hôm, cậu không có chuyện gì thì cũng đừng nên đi ra ngoài, còn có, lát nữa có rảnh thì nhanh chóng đi cắt cái đầu lại đi, đặc biệt là mấy cái tóc mái che trán này nè.

Hắn ta hỏi tôi là vì sao, tôi chỉ chỉ trán của hắn rồi nói:

- Người có ba ngọn đèn sáng, trên trán một ngọn, hai bên vai mỗi bên một ngọn, trong đó một ngọn đèn ngay trên trán chính là đèn sáng dùng để bảo vệ cơ thể, cũng chính là nguồn gốc của chính khí, cậu nói coi cậu để tóc mái dài đến như vậy, suốt ngày che đi cái trán, đèn sáng ảm đạm, ấn đường tối tăm, chẳng những vận may sẽ càng lúc càng kém, đi đường vào ban đêm còn dễ gặp ma nữa.

Vương béo nghe tôi nói xong cả người run rẩy, tôi vỗ vỗ vai của hắn nói,

- Đặc biệt là nhà của cậu dạo gần đây lại còn xảy ra nhiều chuyện như vậy, cậu vẫn nên khai quang cho cái trán mình đi, cái này tốt cho cậu, nhớ kĩ, đây là một trong những điều cấm kị về tóc. Lại nói thì cậu là một thằng đàn ông, suốt ngày lại nhìn y hệt như con ma nữ, nếu như tôi mà là đạo sĩ, cmn tôi cũng muốn thu cậu luôn.

Vương béo bị dọa co rụt cổ chạy vào nhà, tôi nhìn bóng dáng của hắn, bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng nghĩ, buổi sáng ngày mai đại khái là sẽ có kết quả, nhưng mà mặc kệ là Vương đại ca sống hay chết, tôi cũng đều cần phải đi đến phần mộ nhà bọn họ xem một chuyến.

Thật ra tôi nhất định phải về nhà cũng là có nguyên nhân, bởi vì tôi phải nhanh chóng lấy bút kí Cấm Kị ra, xem thật kĩ những cấm kị có liên quan ở phương diện này, tục ngữ có câu, lâm trận mới mài đao, không sắc cũng sáng mà...

 

0.70772 sec| 2446.07 kb